Chơi nát cửa mình em ghệ chiến da trắng đít to

Hôm nay thời tiết mát mẻ gió thổi nhè nhẹ tôi cầm điện thoại lên nhìn thì đã 2 giờ chiều rồi. Tại sao, cũng là người phụ nữ Á đông có 2 môi trường sống trái ngược nhau nhưng lại hoán đỗi cái nhìn lớn đến như vậy. Tôi lại nở một nụ cười đầy đắng trát. Cái ngày tôi (Tuấn 21 mùa lá rụng) vừa mới quen em (Trinh 19 mùa xuân xanh) cái tuổi cũng còn khá là ngây ngô e thẹn ngại ngùng đã làm tôi yêu say đắm. Tôi giờ đây không biết đi về đâu trong lòng vừa đau nhói, nội tâm đang bị giằng xé đầy khó chịu, đau rất đau. Tôi theo đuổi Trinh lúc ấy đầy khó khăn ăn không ít trái đắng khổ cực nhưng cũng xen lẫn vị ngọt mới có được trái tim nàng, tôi thường nghe đâu đó câu nói “Cái gì có được càng khó thì giữ được càng lâu, càng biết quý trọng hơn” … Nàng luôn là trung tâm của mọi cái nhìn ngưỡng mộ và dục vọng tại những trốn đông người, đều đó làm tôi luôn hãnh diện với nhiều người về vợ mình. Còn vợ tôi ở Việt Nam mà tại sao nàng lại dễ dải đến thế, tôi nhìn về xa xâm không ngăn được 1 hơi thở dài…, bởi vì tôi biết chuyện đến nông nỗi này thì lỗi hoàn toàn là không phải ở nàng tất cả mà lỗi cũng có tôi trông đó 1 phần.